Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.21 tuổi thì còn phải đến trường.Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.Tôi thôi xúc động rồi.Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…Đúng là chuyện thường.Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.Bạn đã thực sự dấn thân rồi.